Tình tự trăng Giêng

Thứ năm - 07/03/2019 16:54
Tháng Giêng lại về, bắt đầu một mùa trăng mới. Trăng rằm bao giờ cũng được coi là đêm trăng đẹp nhất trong tháng, hơn thế tháng này không phải là tháng bình thường, mà là tháng Giêng, mở đầu mười hai tháng trong năm. Một đêm trăng đẹp nhất trong tháng, một tháng đẹp nhất trong năm.

Tháng Giêng lại về, bắt đầu một mùa trăng mới. Trăng rằm bao giờ cũng được coi là đêm trăng đẹp nhất trong tháng, hơn thế tháng này không phải là tháng bình thường, mà là tháng Giêng, mở đầu mười hai tháng trong năm. Một đêm trăng đẹp nhất trong tháng, một tháng đẹp nhất trong năm.

 

Có người nói rằng thời buổi hiện đại hóa công nghiệp, trăng đã bị lạc loài, đơn côi giữa muôn vàn ánh điện đủ sắc màu, nhưng tôi không nghĩ thế. Bởi trăng luôn là ánh hào quang tỏa sáng lung linh cho cả thế giới. Và quan trọng hơn, ngắm ánh trăng Giêng là dịp tạm khép lại bao lo toan cuộc sống thường ngày, cho phép lòng ta nghĩ về những gì bình yên nhất, đồng thời nạp thêm năng lượng cho một năm mới đang bắt đầu.

 

Với truyền thống người Việt, rằm tháng Giêng còn gọi là Tết Nguyên tiêu là đêm trăng đầy nhất của tháng đầu tiên trong năm. Đêm trăng sáng khởi đầu của một năm mới với hương khí tinh nguyên của tiết trời ấm lành, tràn đầy sức sống mùa xuân. Thế nên đến giờ, khi cuộc sống đã đủ đầy, nhiều người vẫn còn rất háo hức đợi chờ cái “tết muộn” - rằm tháng Giêng. Có lẽ vì thế mà sau khi cúng rằm là lòng người trở nên chơi vơi bởi cái ý thức về một tháng Giêng ấm cúng, thiêng liêng cùng những ngày vui của Tết đã dần vơi cạn…

Đến hẹn lại lên, cứ đến dịp rằm tháng Giêng, Phú Yên quê tôi khai hội Đêm thơ Nguyên tiêu bên tháp cổ (Tháp Nhạn - Tuy Hòa) tính đến nay là lần thứ 39. Một hoạt động ý nghĩa nhân văn về tinh thần văn hóa, đặc biệt dành cho giới văn nghệ sĩ yêu thơ phú. Phấn khởi hơn, Đêm thơ Nguyên tiêu không chỉ dừng lại trong tỉnh nhà mà còn lan tỏa, thu hút các nhà thơ ở tỉnh bạn hội tụ về mỗi năm mỗi nhiều hơn và không gian tháp cổ đêm hội thơ mỗi năm được đổi mới, lộng lẫy sắc màu hơn.

 

Tôi lớn lên và trưởng thành với bao mùa trăng tháng Giêng và không biết từ bao giờ, tôi lại có thói quen cứ đến trăng rằm tháng Giêng tôi thả bộ lang thang ra ngoài cánh đồng sau nhà để hít hà không khí trong lành của đồng ruộng và nhìn ánh trăng no tròn trong trẻo, hồn mông lung ngược về một miền ký ức tuổi thơ…

 

Còn nhớ ngày xưa, sau Tết đến rằm tháng Giêng, khi ngày chưa tắt nắng, trăng đã nhô lên. Mặt trăng tròn, to và ửng vàng ở phía trước nhà, khi ông nội tôi dọn bàn bày biện cốm, rim (mứt) gừng để cúng rằm cũng là lúc ánh trăng rằm tháng Giêng soi xuống từng con đường làng, tụi con nít chúng tôi trong xóm í ới rủ nhau đứa thì đem cốm, đứa đem bánh thuẫn ra sân kho hợp tác xã chơi u quạ, cút kiếm... rồi cùng ăn cốm, bánh, nhìn trăng rằm và nói chuyện linh tinh rồi cùng phá lên cười. Hình như, với lũ trẻ chúng tôi ngày ấy, trăng rằm tháng Giêng không chỉ hiền từ, gần gũi mà còn ấm áp, thân quen như một người bạn lớn…

 

Có những đứa bạn cùng lứa, xa quê lập nghiệp ở các tỉnh vùng Tây Nguyên, ngày Tết về thăm gia đình, gặp lại nhau bạn tôi bộc bạch: Từ ngày rời quê lên cao nguyên lập nghiệp, tao vẫn không nguôi nhung nhớ ánh trăng nơi quê nhà. Hơn 30 năm, thời gian không phải là ngắn, đủ để khoảng trời tuổi thơ ngày xưa trở thành những sợi nhớ rưng rưng...

 

Trăng rằm tháng Giêng năm nay có hiện tượng “siêu trăng” nhưng với tôi không quan trọng vì trăng Giêng vẫn đẹp trong tôi và những ngày nửa cuối tháng Giêng sẽ trôi nhanh. Dẫu tiếc nuối nhưng lòng đã sẵn sàng đưa tiễn những ngày thanh tân, sẵn sàng trong nỗi nhớ chung chiêng đợi chờ tháng Giêng năm sau để gặp lại “nàng Trăng”…

 

HOÀNG HÀ THẾ

Nguồn tin: baophuyen.com.vn
Tiêu điểm
Tin mới
Nhà đất
Xã hội
Tổng hợp