1. Lòng biển rộng đến chừng nào?
Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh, biển mênh mông lắm.
Hoàng hôn buông xuống. Bầu trời đỏ rực nhuốm lên mặt biển long lanh. Lúc này khách du lịch đã về hết, sự tĩnh lặng khiến người ta nghe rõ từng nhịp sóng xôn xao. Khôi thả hồn vào giai điệu của sóng, nấn ná không muốn về. Ngày nào cũng vậy, anh luôn có mặt trên bãi biển từ lúc tờ mờ sáng cho đến tối mịt mới trở về nhà.
Với Khôi, nước biển xanh ngắt tựa đôi mắt của người thương, càng nhìn càng thấy sâu thẳm, quyến rũ và kỳ bí. Biển chẳng khác nào một cô gái đẹp và hiểu chuyện, khiến anh thấy an nhiên mỗi khi bên cạnh. Gió thổi mạnh hơn, sóng tung bọt trắng xô mạnh vào bờ cát, vờn lên những vết tích mà du khách để lại, vỏ chai nước khoáng, vỏ bánh kẹo, vỏ cốc và ống hút trà sữa được họ vô tư xả luôn ra biển. Sóng cuộn trào, cuốn theo rác. Rác lênh đênh trên mặt nước. Rồi sóng lại đánh chúng dạt vào bờ, rác nằm ngổn ngang trên cát trắng.
Khôi rảo bước nhanh trên mặt cát mát lạnh, anh thoăn thoắt nhặt từng loại rác bỏ vào sọt, cứ thế cần mẫn đến quên thời gian. Nhưng khi mà anh đã cố gắng dọn sạch chỗ này, thì cách đó không xa, sóng lại dập vào bờ, cuốn theo bao nhiêu rác. Nhìn rác lênh đênh theo sóng biển, anh khẽ thở dài, đôi mắt buồn nhìn theo hoàng hôn tắt nắng.
Nhiều người bảo Khôi rỗi hơi. Có người còn bông đùa: “Rảnh quá cu cậu ơi, hơi đâu lo chuyện bao đồng, về lo việc nhà mình đi!”. Kể cũng hơi chạnh lòng nhưng anh mỉm cười tự nhủ: “Lòng mình muốn gì chỉ có mình mới hiểu”. Với Khôi, tiếng sóng biển như hơi thở vậy, anh nghe tiếng sóng du dương mà lớn lên mỗi ngày. Tự biển luôn gợi cho lòng anh bao câu chuyện từ quá khứ đến hiện tại. Khôi cứ ấn tượng mãi về khoảnh khắc đoàn thuyền căng buồm no gió ra khơi lúc hoàng hôn, và trở về trong ánh bình minh rạng ngời, mang theo những khoang thuyền ăm ắp cá cùng nụ cười tươi rói của bao người.
Nhà Khôi ba đời đi biển, nhưng sau trận bão năm ấy, bố đã không trở về. Biển đã giấu bố vào một góc nào đó để người ở lại cứ mãi đau đáu ngóng trông. Chiều lòng mẹ, Khôi không ra khơi. Nhưng nỗi nhớ biển cứ cồn cào trong anh, biết làm gì khi anh là kẻ đứng núi này nhưng lại trông núi nọ, làm việc gì cũng cảm thấy không hợp, không vui. Cuối cùng anh quyết định gia nhập đội cứu hộ ven biển, công việc này giúp anh được lang thang cả ngày trên biển, đắm mình trong sóng gió biển khơi. Và anh thấy thỏa mãn.
2. Màn đêm buông xuống. Phố đã lên đèn, xa xa trên mặt biển ánh sáng từ thuyền đánh cá hắt ra lấp lánh như sao trời. Trên bãi biển chỉ còn tiếng sóng và tiếng gió rì rào. Khôi vẫn ngồi trên bãi cát, đưa mắt nhìn ra biển, hít lấy hương biển như một thói quen. Chợt anh giật mình, theo phản xạ, anh lao tới phía bóng người đang vẫy vùng trong sóng.
- Cô làm gì thế, muốn chết phải không. Biển cảnh báo nguy hiểm đây, không nhìn thấy à?
- Phải, tôi đang muốn chết đây. Cô gái òa khóc nức nở.
- Tôi xin lỗi. Nhưng trước khi làm gì thì tôi cũng mong cô hãy nghĩ đến những người sinh ra mình.
Khôi dịu giọng. Cô gái không trả lời, tiếng khóc mỗi lúc một to. Khôi cảm thấy bối rối, định làm gì đó để an ủi cô, nhưng anh lại không thể.
- Nhà cô ở đâu, có cần tôi đưa về không?
- Tôi làm gì có nhà để mà về - Cô gái cười nhạt.
Hai bóng đen ngồi im lặng trong đêm tối. Thỉnh thoảng Khôi liếc nhìn cô gái, khuôn mặt cô đầy vẻ tuyệt vọng, đôi mắt nhìn vô định. Anh bỗng thấy ngột ngạt, không muốn làm phiền người ta, nhưng cũng lại không yên tâm để cô một mình mà ra về. Từ ngày gia nhập đội cứu hộ ven biển, anh đã cứu giúp bao người thoát nạn nhờ vào tài bơi lội của mình. Phần lớn, họ là khách du lịch, không chú ý nên rơi vào xoáy nước sâu, cũng có người không may đang tắm thì bị chuột rút hoặc bị cảm.
Nhưng cô gái này lạ lắm, có vẻ như cô đang muốn trút mọi bực dọc, tủi hờn lên biển mà không biết rằng điều đó rất có thể phải trả giá bằng cả mạng sống. Trời đã về khuya, gió biển thổi khô mái tóc và bộ quần áo ướt sũng ban nãy. Cô gái lững thững lê từng bước chân về phía nhà nghỉ gần đó. Chỉ khi ấy Khôi mới yên tâm ra về.
3. Khóc đúng là cách tốt nhất để giải tỏa những cảm xúc tiêu cực trong lòng người. Nguyên ngồi một mình trong căn phòng lạ lẫm, cảm giác cô đơn bao trùm tâm trí cô. Phải, muốn chết đâu có dễ dàng. Nhìn vào vết lằn thâm nơi cổ tay mình cô chợt nghĩ nếu không có người thanh niên ấy, có lẽ giờ này mình đã nằm yên dưới lòng biển.
Giả sử nếu cô chết thì sao nhỉ? Khi ấy, bố có hối hận không? Chắc gì bố đã bận tâm, từ chiều tới giờ bố có thèm hỏi han gì đâu. Có lẽ với bố, Nguyên mãi mãi là đứa con hư, hay gây chuyện. Nhớ năm lên bốn, Nguyên đi biển cùng gia đình, khi ấy cô bé ngây ngô vờn theo những con sóng bồng bềnh. Sóng vồ vập, cuộn lấy cô ngột ngạt, rồi nhấn chìm cô vào một nơi hun hút, cô chỉ biết vẫy vùng trong vô vọng. Đến khi tỉnh lại thì đau đớn biết rằng mẹ đã vì mình mà hy sinh cả mạng sống. Từ đó, Nguyên luôn dằn vặt khôn nguôi, cô tự thấy mình thật đáng ghét.
Bố lấy vợ khác. Nguyên có thêm một đứa em gái tên Thoa. Thoa luôn là tâm điểm chú ý của mọi người.
Khang là mối tình đầu của Nguyên. Yêu anh, cô đã nghĩ nhiều hơn về một ngôi nhà và những đứa trẻ. Thế nhưng bằng một cách nào đó, Thoa đã khiến Khang rời xa cô. Nhìn Thoa và Khang quấn quýt bên nhau, Nguyên tuyệt vọng nhận ra hình như trên thế gian này không một ai đứng về phía mình.
Cô chợt nghĩ đến bãi biển năm ấy. Bao lâu rồi cô không dám đi biển. Cô sợ những ký ức đau thương sẽ lại vồ vập lấy tâm trí khiến con người bức bí đến ngạt thở. Trong giây phút tuyệt vọng, tự dưng cô muốn được đắm chìm vào biển. Muốn được một lần không sợ hãi, muốn những mảnh ký ức vụn vỡ cứ thế nhẹ nhàng tan ra, êm đềm.
Nắng chói chang, xuyên qua ô cửa kính nhức nhối. Nguyên bừng mở mắt, gần trưa rồi, cô không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào. Cô vùng dậy toàn thân đau mỏi, mái tóc rối bời, cái bụng đói đang réo lên từng hồi. Cô lục tìm điện thoại nhưng không thấy, lẽ nào đã mất rồi. Bỗng có tiếng gõ cửa. Người dọn phòng thốt lên:
- Đúng là cô rồi, lắm người gọi cô quá. Sáng cô ngủ, tôi gọi mãi không được, có người gửi điện thoại cho cô này.
Nguyên ngạc nhiên hỏi lại: - Là ai gửi thế?
- Bà bán nước đầu ngõ gửi cho cô đấy. Bà ấy bảo cô bỏ quên từ chiều qua nhưng không thấy quay lại nên mang gửi ở đây. May mà trên này có hình cô nên chúng tôi mới nhận ra.
Nguyên nhận lấy điện thoại, khẽ nói lời cảm ơn. Lòng cô lắng lại, thì ra trên đời này vẫn có những người tốt. Cô vô cùng bất ngờ bởi có đến mấy chục cuộc gọi nhỡ từ bố. Bố còn nhắn cả một tin nhắn thoại trên Zalo khá dài. Nguyên bật khóc, thì ra bố vẫn rất yêu cô, quan tâm đến cô, chỉ là cô luôn tự dằn vặt và tìm cách đổ lỗi thôi. Mở Zalo, Nguyên nhắn tin cho bố trong nghẹn ngào: “Bố, con vẫn ổn mà, bố đừng lo. Con đi chơi vài ngày rồi con về ạ!”. Nguyên bỗng thấy lòng nhẹ nhõm. Hơn 20 năm rồi, có lẽ cô nên đối diện với thực tế. Người ta không thể cứ ôm ấp mãi những sai lầm trong quá khứ để mà sống, phải trân trọng hiện tại và hướng tới tương lai chứ.
4. Chiều nay biển đẹp quá, trời xanh, nước xanh, bờ cát trắng lung linh trong nắng, khách đông nườm nượp, tiếng cười nói vang động cả khoảng trời.
“Đề nghị mọi người chú ý an toàn, không tắm quá xa bờ, không lại gần vùng nguy hiểm đã có biển cảnh báo. Và không vứt rác bừa bãi làm ô nhiễm biển”. Một giọng nói trầm ấm vang lên giữa đám đông huyên náo. Người thanh niên vừa cầm loa nói vừa ra hiệu. Nguyên ngạc nhiên nhận ra anh chính là người cứu mình đêm qua. Bờ vai rắn chắc nâu bóng dưới nắng, nụ cười anh tươi tắn. Anh cứ đi từ đoạn này đến đoạn khác, thấy có nguy hiểm là nhắc nhở ngay. Nguyên cứ ngồi nhìn người thanh niên ấy mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
Nguyên bỏ dép, đôi chân trần băng trên cát êm dịu. Lại gần Khôi, cô nhanh nhẹn bỏ rác mình lượm được vào trong sọt:
- Chào anh, tôi cũng muốn được làm sạch biển. Cô mỉm cười.
Anh mở to mắt vẻ kinh ngạc:
- Cô là ai?
- Tôi là cô gái bị điên đêm qua, may mắn được ai đó cứu.
Khôi bỗng thấy mặt mày nóng ran, tự dưng anh thấy hồi hộp.
- Sao, hôm nay anh cho tôi nhập đội với anh nhé.
Khôi bối rối:
- Tôi rất hoan nghênh, giá như có thêm thật nhiều người nữa có ý thức bảo vệ môi trường thì tốt quá. Cô nhìn xem, biển đẹp thế vậy mà...
- Nhưng anh đâu thể nào nhặt hết được, có bao nhiêu rác nằm vĩnh viễn trong lòng biển.
- Đúng, nhiều khi tôi thấy bất lực.
- Vậy sao anh vẫn cần mẫn thế?
- Vì tôi yêu biển. Chỉ cần hiểu vậy thôi.
Nguyên nhìn Khôi. Dưới hoàng hôn ửng đỏ, cô thấy mắt anh lấp lánh niềm tin.