Em ơi, hạ đã về rồi!

Chủ nhật - 19/05/2019 00:00
Thế là mùa hạ đã về, đánh dấu bằng một chuỗi ngày nắng tưng bừng. Trên đường phố xuất hiện những bông hoa phượng rực rỡ và kiêu hãnh khoe sắc đỏ dưới nắng chói chang. Đứng nhìn hoa phượng trong sắc nắng hạ, chợt nhớ những kỷ niệm “mùa chia xa” thuở học trò, trong tôi tự thầm: “Em ơi, hạ đã về rồi!”.

Thế là mùa hạ đã về, đánh dấu bằng một chuỗi ngày nắng tưng bừng. Trên đường phố xuất hiện những bông hoa phượng rực rỡ và kiêu hãnh khoe sắc đỏ dưới nắng chói chang. Đứng nhìn hoa phượng trong sắc nắng hạ, chợt nhớ những kỷ niệm “mùa chia xa” thuở học trò, trong tôi tự thầm: “Em ơi, hạ đã về rồi!”.

 

Thời học sinh, trong những ngày tháng 5, tôi và em tất bật chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp. Dẫu bận rộn, nhưng ai cũng buồn và lo lắng mỗi khi nghĩ tới ngày chia tay bạn bè, chia tay thầy cô, lớp học, sân trường... Rồi tiếp đó là bao nhiêu hoài bão, dự định cho tương lai nếu tôi và em cùng vào ngành sư phạm. Nhưng những ước mơ ngày xưa của chúng ta lại rẽ ở ngả nào...

 

Em ạ! Những hàng phượng vĩ, những cây bằng lăng trên phố mà ngày ngày tôi vẫn đi về, có đôi lúc vô tâm không màng đến. Để chiều nay đi trong nắng hạ, bất chợt thấy hoa phượng đỏ rực, những chùm bằng lăng tím ngắt cả một góc phố, tôi bật lòng gọi nhỏ tên em và nói: “Em ơi, hạ đã về rồi!”.

 

Dẫu đã đi qua bao mùa nắng hạ vấn vương nhưng những ngày tháng 5 này luôn làm tôi nhớ về một điều gì đó xa xôi, không rõ nét mà da diết khôn cùng. Tôi gom nhặt từng kỷ niệm đẹp mùa hạ ngày xưa để gửi vào trang nhật ký, với chút tiếc thương, nhung nhớ, chút hoài niệm và thật nhiều luyến lưu của tháng ngày yêu dấu nơi sân trường… Thuở ấy, những kỷ niệm với em như là cổ tích mà tôi từng đưa vào bài văn, bị thầy cho điểm thấp và bị “quê” với cả lớp, để nay khi nghĩ lại vẫn còn “sượng” cả mặt.

 

“Em ơi hạ đã về rồi!”. Trong cái nắng hạ tháng 5, tôi bâng khuâng nhặt từng kỷ niệm thời áo trắng học sinh cất vào miền nhớ. Nhớ tôi cùng em gom những giọt vàng óng ánh lại thành một mùa thương. Nhớ lắm những lần em tựa cằm lên vai tôi, nghe tôi thì thầm chuyện cổ tích “Chú Cuội và chị Hằng”... Hình như gió đang ru em ngủ, thế là em ngủ quên trên vai tôi. Nụ cười nở nhẹ trên môi, phải chăng em đang thả mình mơ mộng. Nhẹ nhàng tôi vuốt tóc em, say sưa ngắm nhìn em ngủ... Khoảnh khắc ấy tôi luôn giữ lại trong lòng như một “kỳ quan” cho riêng mình.

 

Cuộc sống trôi đi như những vòng xe mải miết lăn dài trên con đường. Thời gian có thể lướt qua nhưng nhớ thương vẫn còn đấy. Bốn mùa qua đi rồi lặp lại, và một mùa hạ nữa lại về. Nhưng mùa hạ của tôi dường như em đã giữ mất rồi. Ngày em đi cũng đã mang theo nó ra đi. Không sao đâu, em giữ lấy mùa hạ của tôi đi nhé. Còn tôi, tôi sẽ giữ lấy những ký ức xưa… mãi mãi trong tim mình.

 

Để mỗi mùa hạ về tôi lại thầm nhủ: “Em ơi, hạ đã về rồi!”.

 

HOÀNG HÀ THẾ

Nguồn tin: baophuyen.com.vn

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Tiêu điểm
Tin mới
Nhà đất
Xã hội
Tổng hợp