Hè tới, phượng thắp lên những ngọn lửa đỏ rực giữa sân trường. Không hiểu sao nhìn những đốm lửa ấy, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến. Đây đâu phải lần đầu tôi gặp lửa phượng?
Phượng ơi! Ngày xưa cứ mỗi lần thấy phượng nhú lên những nụ hoa đầu tiên là mừng lắm vì hè sắp đến. Mà hè đến đồng nghĩa với việc nghỉ học ba tháng. Học sinh không gì sung sướng hơn được nghỉ hè. Hình như bây giờ học sinh không biết nghỉ hè là gì? Chúng có biết nghỉ hè sung sướng như thế nào đâu. Hồi đó nghỉ hè, chúng tôi, đứa thì ở nhà thả diều, đứa câu cá mải mê suốt ngày… Hè vui là vậy. Nhưng ngày bế giảng mặt đứa nào cũng buồn rười rượi. Không biết lúc ấy phượng có buồn không?
Rồi những năm tháng đi dạy xa nhà, cứ mỗi lần thấy phượng thắp lên những ngọn lửa đỏ rực, ta mừng lắm. Ta mong hè đến để được về quê thăm nhà. Vậy mà chiều nay nhìn lửa phượng ta lại có suy nghĩ khác. Phượng có biết vì sao không? Cũng dễ hiểu thôi. Vì đã hơn hai mươi năm rồi ta chưa bao giờ chủ nhiệm lớp cuối cấp. Năm nay là lần đầu tiên trong nghề, nên cảm giác chia tay học trò đến rất mạnh trong ta. Ta rất sợ ngày bế giảng năm học. Nhưng dẫu có sợ thì ngày ấy cũng đến. Hôm chia tay các em, ta cứ bịn rịn. Khi học sinh đi rồi, ta cảm thấy cô đơn, trống vắng. Ta nghĩ chắc phượng cũng buồn, cũng cảm thấy cô đơn, trống vắng như ta.
Phượng ơi! Phượng là một loài hoa không kiêu sa như các loài hoa khác, nhưng phượng đã đem đến biết bao hy vọng, xua tan nỗi lo lắng, xóa bỏ mọi phiền muộn, thắp sáng bầu nhiệt huyết cho tuổi học trò. Còn với thầy cô giáo chúng tôi thì sao? Chúng tôi ngày đêm miệt mài bên trang giáo án. Tuổi học trò của chúng tôi đã qua rất lâu rồi. Giật mình nhìn lại cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, vững chãi hơn trước những biến động của cuộc đời. Nhưng sao chiều nay ta cứ buồn buồn, mắt rưng rưng khi nhìn các em học sinh cuối cấp nhẹ bước ra cổng trường. Ta cứ ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng các em. Ngày mai đây các em sẽ bước vào một cuộc đời mới với bao thử thách. Ta tin rằng dưới đốm lửa phượng này, dưới mái trường này, với bao thầy cô tài năng, đức độ, các em sẽ có những bước đi vững vàng để vượt qua sóng gió cuộc đời, để đến bến bờ vinh quang.
Các em đi rồi, giờ chỉ còn ta với phượng. Phượng ơi, hãy cùng ta cất giữ kỷ niệm này! Và hãy thắp lên ngọn lửa của niềm tin, hy vọng nhé!
PHẠM VĂN HOANH