Những con đường mùa hạ ngập tiếng ve kêu. Cái thanh âm réo rắt dồn dập muốn nhắn với những cô cậu học trò rằng giây phút chia tay đã cận kề. Cái tín hiệu trữ tình da diết ấy mở ra một mùa hè bộn bề cảm xúc.
Mặc nhiên không hẹn nhau nhưng những đôi mắt học trò ngẩn ngơ nhìn lên từng vòm phượng vĩ trên con đường đến lớp. Phượng đã thắp lửa. Một cảm xúc mơ hồ quen lạ ùa về làm chênh chao tâm hồn cô cậu học trò suốt 12 mùa hè có quá nhiều kỷ niệm. Mùa thi đang ngập ngừng trước cửa, màu mực chưa phai mà giây phút chia tay đã đến. Buồn không, hở hạ?
Tôi thấy lòng mình xôn xao dọc theo con đường rợp màu hoa phượng. Cái màu đỏ ấy rực rỡ thanh tân, mê đắm mà vương buồn. Có phải vì thế nên có chàng trai ngày nọ trèo cây hái phượng gấp thành chú bướm xinh xinh ép trang thơ rồi vụng dại thả vào đó đôi dòng tâm tình ngô nghê.
Ngày ấy tôi đã lấy hết can đảm hái chùm phượng vĩ nơi sân trường trao cho cô bạn lớp kề bên. Cô bạn có đôi bàn tay nhu mì biết nâng niu từng cánh hoa, thẹn thùng, e ngại. Một cảm giác rất lạ, hẫng đi một nhịp đập, một chút mơ màng, luyến lưu. Một cảm giác rất khó đặt tên nhưng khó quên vì đó là lần đầu tiên trong đời tôi dám tặng quà cho một người con gái.
Trên con đường đến trường năm mười tám tuổi, cô bạn gái sánh bước bên cạnh đôi khi nói một câu vu vơ mà khiến tôi vẩn vơ mơ mộng đêm dài. Ước gì thời gian ngưng đọng, giây phút “tình trong như đã” ấy ở lại mãi mãi.
Làm sao có thể quên được giờ tan trường có một kẻ trồng si, mắt đăm đăm ngóng đợi bóng người con gái thướt tha đi qua cổng trường. Nhưng niềm mong ước âm thầm đó đã không kéo dài mãi, mùa hoa học trò cuối cấp chính thức khép lại quãng đời học sinh nhiều mộng mơ. Tôi và em lạc nhau từ đó. Nơi sân trường vắng cánh phượng như vương chút buồn, chút nhớ, dòng lưu bút nhòe mờ trong chập chùng ký ức tháng năm...
Không đếm hết bao nhiêu lần tôi đã trở lại trường xưa. Ngôi trường có ánh mắt một người khiến tôi một đời chìm nổi vẫn thế, vẫn rêu xanh miên man chân tường, mái ngói bạc màu thời gian và hàng phượng già trầm ngâm trong mưa nắng. Ngôi trường xưa chứng kiến bao lớp học trò tinh nghịch vô tư lần lượt trưởng thành đi đến những chân trời mới. Bao lần trở về tôi đã lần tìm em trong vô định. Sau cánh cổng trường tháng năm, sau những dãy lớp trầm mặc, những dãy bàn ghế phủ bụi, bảng đen sót lại những dòng chữ tinh nghịch của cô cậu học trò nào đó viết lên trước khi các phòng học đóng cửa trong suốt ba tháng hè đằng đẵng.
Tháng năm, mùa hoa đỏ cháy khát khao và những cơn mưa giao mùa vẫn về đúng hẹn. Những áng mây 18 tuổi vẫn tha thẩn trên bầu trời xanh thẳm. Dàn đồng ca nhà ve vẫn không quên nhiệm vụ đánh động mùa hè. Cứ thế mùa hạ gieo vào lòng người những nỗi niềm khó nói hết bằng lời: “Mỗi mùa hoa đỏ về, hoa như mưa rơi rơi, cánh mỏng manh xao xác đỏ tươi như nuối tiếc một thời trai trẻ...” (Thời hoa đỏ - nhạc: Nguyễn Đình Bảng - lời thơ: Thanh Tùng). Tôi, bạn, chúng ta không giấu nổi những giây phút bâng khuâng, bồi hồi khi hạ về gõ cửa nhưng có lẽ ai rồi cũng phải lớn lên, ai rồi cũng phải học cách xếp hoài niệm vào lòng để sống cho hành trình kế tiếp...
CAO VĨ NHÁNH