Với những người lính đảo, vầng trăng thật gần gũi, thân yêu như mối duyên tình hò hẹn. Vào những đêm biển đẹp chúng tôi thường ngồi hát gọi trăng lên…
Những hạt mưa hiếm hoi cũng đủ ru những ngọn muống biển âm thầm vươn ra mép nước. Cái khát khao của đất trời như phần nào thấu hiểu tâm trạng của mỗi người lính đảo chúng tôi. Trăng thượng tuần nhô lên từ vũ trụ bao la như vồng ngực nàng thiếu nữ. Đêm nay khẩu đội chúng tôi tổ chức sinh nhật tuổi 19 cho Lương, cậu em út mới ra đảo được tròn ba tháng.
Dẫu không có những ngọn nến lung linh, chỉ có hạt lạc đồng quê với ấm trà ngon và những lời chúc thân tình mà sao thân thương đến thế. Trăng đêm tỏa sáng, rắc muôn ngàn ánh bạc giữa đại dương mênh mông khiến lòng người man mác. Sáu Hiền với chất giọng Nam Bộ chợt ngẫu hứng mấy câu vọng cổ “Trăng nằm nghiêng trên cành liễu đợi chờ ”… Thi vị quá! Tiếng đàn ghi ta lại bập bùng ngân lên giữa trời nước mênh mang xôn xao trong không gian lắng đọng “Tình yêu em như sóng biển chiều hôm - đã trao nhau dạt dào bao kỷ niệm - như vầng trăng sáng tỏ ngoài khơi xa…”.
Trăng trên đảo dường như xuống thấp hơn, sáng hơn bởi ánh sáng không có sự choáng ngợp sắc màu của những ánh đèn phố thị. Tôi liên tưởng ánh trăng ngoài đảo xa cũng giống những đêm trăng trên đồng lúa quê hương. Đảo nhỏ về đêm mênh mang, trải một thứ ánh sáng kỳ ảo. Những vạt mồng tơi, muống, cải và những rặng bàng vuông ngày lả đi vì chát mặn của nắng gió, thế mà dưới ánh trăng đêm bỗng nõn nà, hớn hở rung lên trong hơi sương.
Những gương mặt của người lính cũng ngời lên rạng rỡ, chúng tôi thỏa thê ngả mặt hứng trăng non. Đêm nay chúng tôi được cảm nhận những mầm sống đang cựa mình bên chiến hào công sự bê tông và những mái tôn nóng ran hầm hập. Ánh trăng đêm hồn hậu khoan dung như lòng mẹ.
Sau tiết mục ca nhạc của anh em, khẩu đội trưởng Hùng lấy ra từ túi áo một cuốn sổ nhỏ. Kỷ vật mà anh thường mang theo mình và đây là lần đầu tiên anh chia sẻ với mọi người. Khẽ hắng giọng, anh đọc cho chúng tôi nghe dòng cảm xúc của cô bạn gái anh quen nơi miền gió cát. Hồng Minh bây giờ là sinh viên khoa Văn Trường cao đẳng Sư phạm Nha Trang: “Bao mùa hạ qua đi điểm nhịp với thời gian - Ta lớn lên nối dài mùa hoa phượng - Là con gái em không đành nói trước - Nên yêu anh em tự giấu lòng mình - Em nghĩ hoài vì sao mình chẳng xinh - Để nói lời yêu anh… thật thế - Và, nếu được thì em xin sẽ - Đổi làm con trai để nói những lời yêu…”. Bài thơ em dúi vội vào ba lô khi họ chia tay ở cầu tàu ngày Hùng ra đảo…
Đêm về khuya ở Trường Sa sao mà thiêng liêng đến thế, vầng trăng treo chênh chếch phía đầu ngọn hải đăng. Ánh sáng nơi mắt biển lung linh sắc màu huyền diệu ấy như ngời lên bản lĩnh kiên trung tự bao đời mà người con đất Việt phải đối chọi với bao thách thức những khi biển Đông nổi sóng.
Ngọn lửa ấy là khát vọng tột cùng, kiêu hãnh, thôi thúc, giục giã như khúc tráng ca về tình yêu biển đảo. Nhìn những khuôn mặt rạng ngời trẻ trung, tôi càng hiểu và tin yêu hơn về sức sống mạnh mẽ của Tổ quốc nơi đầu sóng.
DUY HOÀN